Ký ức tuổi thơ của tôi là những ngày tháng cơ cực nhưng đầy kỷ niệm. Hồi đó, nhà tôi sống ở Bình Dương, ba má tôi đều là những nhà giáo nghèo với những đồng lương ít ỏi thời bao cấp. Đến tháng, tôi thường theo ba đi lãnh gạo. Đụn gạo to lắm, tôi nhớ chất cao hơn cả đầu người lớn nhưng thường bị mốc vì bảo quản kém. Tôi thường giúp ba tìm những chỗ gạo trắng và ít bông cỏ nhất. Nhà tôi túng thiếu lắm, thỉnh thoảng mẹ tôi phải bán bớt gạo để có thêm tiền chi tiêu. Tôi còn nhớ tại đầu hẻm có một quán phở, mỗi lần ba mẹ lãnh lương thường cho chị em tôi ăn ở đây. Không biết quán này nấu ngon hay vì quá đói mà chúng tôi ăn rất ngon.
Tôi nhớ ngôi trường làng mang tên Hiệp Thành 1 tại thị xã Thủ Dầu Một. Từ nhà đến trường khoảng gần cây số, đôi lúc tôi cùng những đứa bạn đeo phía sau xe bò. Phía sau trường là rừng cao su, hồi đó khu rừng này hoang vắng lắm, nhiều khi không dám đi một mình. Trong rừng rất nhiều táo rừng, sim tím, cò ke ….và những hố trũng với những trái bom đạn thời chiến tranh sót lại. Trong sân trường có một ao cá mà thỉnh thoảng chúng tôi thường lội xuống bắt tép. Những bữa trưa hè, tôi thường đi tắm suối, tắm sông cùng với bạn bè (sông, suối thời đó rất trong). Tôi nhớ nhất là những cô bạn gái xinh đẹp mà tôi thường rụt rè không dám nói chuyện như Điểm, Trúc, mai Lan…, không biết những cô bạn này lúc này ra sao!
Trên đường xe ngựa còn rất nhiều nhưng tôi rất ít đi vì không có tiền. Tới rằm tháng giêng hàng năm, chúng tôi thường ra đầu đường để xem dân Sì Gòn đi hành hương chùa Bà. Tôi nhớ những ngày hè đi bắt cá dưới bưng, hay những khi hái trộm trái cây bị chó rượt đuổi. Ngày rằm trung thu chỉ có cây đuốc làm từ ống trúc nhỏ giản dị nhưng mà sao vui thế.
Cũng vì nhà quá khó khăn nên trong thâm tâm tôi chỉ có có con đường học là cánh cửa và hướng đi duy nhất. Ba mẹ tôi ít dạy chị em tôi lắm, chắc là do bận rộn với cơm-áo-gạo-tiền , tuy nhiên chị em tôi không vì thế sao nhãng việc học. Có lẽ, những ngày hạnh phúc nhất của ba mẹ có là là những ngày chúng tôi đạt được những thành tích học tập tốt, những phần thưởng cuối năm học đem về ….
Tôi mong ước mình có thể làm một điều gì đó để làm vui lòng ba mẹ...
No comments:
Post a Comment