.
Quẳng gánh lo đi mà vui sống
Thầy giáo giơ cao một ly nước và hỏi học sinh:
- Theo các em, cầm ly nước này có nặng lắm không, thầy giáo vừa giơ một ly nước nhỏ vừa hỏi.
- Có gì đâu mà nặng, cả lớp nhao nhao.
- Đúng vậy, nếu tôi cầm nó trong một phút thì không có gì đáng nói. Nhưng nếu tôi cầm nó trong một tiếng đồng hồ thì lại khác đấy, tay tôi sẽ mỏi. Còn nếu tôi cầm nó cả một ngày, các em sẽ phải gọi xe cấp cứu cho tôi. Cùng một khối lượng, nhưng mang nó càng lâu thì nó càng trở nên nặng hơn.
Trong cuộc sống cũng vậy. Nếu chúng ta cứ liên tục chịu đựng gánh nặng, nó sẽ càng ngày càng trở nên trầm trọng. Không sớm thì muộn chúng ta cũng gục ngã. "Điều các em phải làm là đặt ly nước xuống, nghỉ một lát rồi tiếp tục cầm nó lên."
Thỉnh thoảng chúng ta phải biết đặt gánh nặng cuộc sống xuống, nghỉ ngơi lấy sức để còn tiếp tục mang nó trong quãng đời tiếp theo. Khi bạn trở về nhà, hãy quẳng lo âu về công việc ngoài cửa. Ngày mai bạn sẽ nhặt nó lên và tiếp tục mang. Còn bây giờ: Giải trí và thư giãn!
Thầy giáo giơ cao một ly nước và hỏi học sinh:
- Theo các em, cầm ly nước này có nặng lắm không, thầy giáo vừa giơ một ly nước nhỏ vừa hỏi.
- Có gì đâu mà nặng, cả lớp nhao nhao.
- Đúng vậy, nếu tôi cầm nó trong một phút thì không có gì đáng nói. Nhưng nếu tôi cầm nó trong một tiếng đồng hồ thì lại khác đấy, tay tôi sẽ mỏi. Còn nếu tôi cầm nó cả một ngày, các em sẽ phải gọi xe cấp cứu cho tôi. Cùng một khối lượng, nhưng mang nó càng lâu thì nó càng trở nên nặng hơn.
Trong cuộc sống cũng vậy. Nếu chúng ta cứ liên tục chịu đựng gánh nặng, nó sẽ càng ngày càng trở nên trầm trọng. Không sớm thì muộn chúng ta cũng gục ngã. "Điều các em phải làm là đặt ly nước xuống, nghỉ một lát rồi tiếp tục cầm nó lên."
Thỉnh thoảng chúng ta phải biết đặt gánh nặng cuộc sống xuống, nghỉ ngơi lấy sức để còn tiếp tục mang nó trong quãng đời tiếp theo. Khi bạn trở về nhà, hãy quẳng lo âu về công việc ngoài cửa. Ngày mai bạn sẽ nhặt nó lên và tiếp tục mang. Còn bây giờ: Giải trí và thư giãn!
Tình yêu là thế đó
Ngày ấy, khi cô gái và chàng trai đang yêu nhau thắm thiết. Mỗi lần gọi điện thoại, hai người chuyện trò tưởng chừng không bao giờ dứt. Cuối cuộc gọi, luôn là cô gái gác máy trước, sau khi đã cố nấn ná, không muốn nói lời tạm biệt, chàng trai lại từ từ cảm nhận hơi ấm còn vương lại của giọng nói trong không trung, và một nỗi buồn man mác, vấn vương, lưu luyến.
Khi hai người chia tay. Cô gái nhanh chóng có người yêu mới, một anh chàng đẹp trai, hào nhoáng. Cô gái thấy rất mãn nguyện, và cũng rất đắc ý. Nhưng rồi cô dần dần cảm thấy giữa hai người dường như thiêu thiếu một điều gì đó, sự bất an đó khiến cho cô thấy như có một sự mất mát mơ hồ. Cảm nhận này càng trở nên rõ rệt hơn sau mỗi lần cô nghe tiếng “cạch” cúp máy của người bạn trai.
Lúc đó, cô cảm thấy cái âm thanh chói tai đó như đóng băng lại trong không trung, rồi xuyên vào trong màng nhĩ. Cô cảm thấy dường như người bạn trai mới giống như một cánh diều đứt dây, đôi tay yếu ớt của mình sẽ không thể níu giữ được sợi dây vô vọng đó.
Rồi đến một ngày, hai người cãi nhau. Anh chàng đó chán nản, quay người bỏ đi. Cô gái không khóc, mà cảm thấy như là được giải thoát. Một hôm, cô gái chợt nhớ đến người yêu đầu tiên, lòng thấy bùi ngùi. Cảm xúc đó khiến cô nhấc máy. Giọng của chàng trai vẫn chân chất, bình thản như xưa.
Cô gái thì chẳng thốt lên lời, luống cuống nói “tạm biệt”. Lần này cô không gác máy, một xúc cảm khó gọi thành tên khiến cô im lặng lắng nghe sự tĩnh lặng của đầu dây bên kia.
Chẳng biết bao lâu sau đó, đầu dây bên kia vọng đến tiếng của chàng trai “Sao em không cúp máy?”.
Tiếng của cô gái như khản lại: “Tại sao lại muốn em cúp máy trước?”.
“Quen rồi”, chàng trai bình tĩnh nói: “Anh muốn em cúp máy trước, như vậy anh mới yên tâm. Những người cúp máy sau thường cảm thấy nuối tiếc như vừa để tuột mất một điều gì”.
Cô gái không kìm nổi mình, bật khóc. Cuối cùng cô đã hiểu được cảm giác thật của mình. Hoá ra, tình yêu đôi khi thật giản đơn, chỉ một chút đợi chờ, đã có thể nói lên tất cả.
Ngày ấy, khi cô gái và chàng trai đang yêu nhau thắm thiết. Mỗi lần gọi điện thoại, hai người chuyện trò tưởng chừng không bao giờ dứt. Cuối cuộc gọi, luôn là cô gái gác máy trước, sau khi đã cố nấn ná, không muốn nói lời tạm biệt, chàng trai lại từ từ cảm nhận hơi ấm còn vương lại của giọng nói trong không trung, và một nỗi buồn man mác, vấn vương, lưu luyến.
Khi hai người chia tay. Cô gái nhanh chóng có người yêu mới, một anh chàng đẹp trai, hào nhoáng. Cô gái thấy rất mãn nguyện, và cũng rất đắc ý. Nhưng rồi cô dần dần cảm thấy giữa hai người dường như thiêu thiếu một điều gì đó, sự bất an đó khiến cho cô thấy như có một sự mất mát mơ hồ. Cảm nhận này càng trở nên rõ rệt hơn sau mỗi lần cô nghe tiếng “cạch” cúp máy của người bạn trai.
Lúc đó, cô cảm thấy cái âm thanh chói tai đó như đóng băng lại trong không trung, rồi xuyên vào trong màng nhĩ. Cô cảm thấy dường như người bạn trai mới giống như một cánh diều đứt dây, đôi tay yếu ớt của mình sẽ không thể níu giữ được sợi dây vô vọng đó.
Rồi đến một ngày, hai người cãi nhau. Anh chàng đó chán nản, quay người bỏ đi. Cô gái không khóc, mà cảm thấy như là được giải thoát. Một hôm, cô gái chợt nhớ đến người yêu đầu tiên, lòng thấy bùi ngùi. Cảm xúc đó khiến cô nhấc máy. Giọng của chàng trai vẫn chân chất, bình thản như xưa.
Cô gái thì chẳng thốt lên lời, luống cuống nói “tạm biệt”. Lần này cô không gác máy, một xúc cảm khó gọi thành tên khiến cô im lặng lắng nghe sự tĩnh lặng của đầu dây bên kia.
Chẳng biết bao lâu sau đó, đầu dây bên kia vọng đến tiếng của chàng trai “Sao em không cúp máy?”.
Tiếng của cô gái như khản lại: “Tại sao lại muốn em cúp máy trước?”.
“Quen rồi”, chàng trai bình tĩnh nói: “Anh muốn em cúp máy trước, như vậy anh mới yên tâm. Những người cúp máy sau thường cảm thấy nuối tiếc như vừa để tuột mất một điều gì”.
Cô gái không kìm nổi mình, bật khóc. Cuối cùng cô đã hiểu được cảm giác thật của mình. Hoá ra, tình yêu đôi khi thật giản đơn, chỉ một chút đợi chờ, đã có thể nói lên tất cả.
.
.
Bức ảnh gia đình
David làm việc ở một công ty lớn với 2 chi nhánh ở hai đầu thành phố nên rất bận. Như bất kỳ một ông trưởng phòng nào khác, David có rất nhiều việc phải làm: 2 ngày phải họp một lần, phải làm thêm vào cuối tuần...
Cho đến một ngày, David bất ngờ nhận được một tờ giấy mời họp phụ huynh, trong đó đề nghị đích danh anh phải đến dự (thường lệ, vợ anh luôn là người làm việc này). Do đó, David buộc phải thu xếp công việc, tới trường.
Khi tới nơi, cô giáo đưa cho anh một bức vẽ:
- Tôi muốn anh xem bức tranh con gái anh vẽ gia đình.
- David xem bức tranh rồi hỏi: Thế tôi đâu?
- Đó là lý do tôi mời anh đến đây - cô giáo nói. Tôi đã hỏi con gái anh là bố cháu đâu. Cô bé nói, anh chẳng bao giờ ở nhà nên cô bé không vẽ anh trong bức tranh.
David sững sờ. Anh đã cố hết sức để làm việc, những mong có thể mang đến những điều tốt đẹp nhất cho con bé. Song anh đã quên mất rằng, ngoài việc có tiền để học ở những trường tốt nhất, có quần áo đẹp, có những đồ chơi đắt tiền... con gái anh còn cần một người bố để dựa dẫm, để tâm sự, để yêu thương. Từ lúc đó, David đã thay đổi lịch làm việc của mình, quan tâm đến gia đình hơn để vừa làm một doanh nhân giỏi, vừa làm một người cha tốt.
Hà Linh (ST)
Hãy là chính mình
Sờ nhẹ vào vết sẹo trên má tôi, ông bác sĩ thẩm mỹ hỏi: Cô là người mẫu phải không? Người mẫu ư? Không ai có thể nhầm lẫn tôi với một người mẫu. Tôi là một cô gái xấu xí và thô kệch với vết sẹo bên má.
Thế thì tại sao cô lại lo lắng về vết sẹo đến thế? Nếu không có lý do nghề nghiệp buộc cô phải tẩy sẹo thì điều gì khiến cô đến đây. Cô biết Laura Hutton chứ? Bà ấy có một khe hở trên hàm răng cửa, Elizabeth Taylor có một vết sẹo nhỏ trên trán.
Đoạn, ông dừng lại và đưa cho tôi cái gương, tiếp lời: Tôi từng tự hỏi tại sao những người phụ nữ nổi tiếng lại có khiếm khuyết và tôi cũng tự tìm ra câu trả lời cho mình. Chính sự không hoàn hảo đó lại khiến họkhông hề lẫn lộn với người khác và cũng khiến ta nhớ đến cô ấy như một con người bằng xương bằng thịt vì “nhân bất thập toàn” mà! Đừng để ý đến những kẻ xuẩn ngốc chê cười gương mặt cô. Cô dễ thương, xinh xắn vì cô là chính cô. Hãy tin lời tôi!
Nhiều năm sau đó, tôi trở thành một phụ nữ nổi tiếng rất được mến mộ về diễn thuyết và hùng biện trước hàng trăm người. Tôi biết mình là ai.
Khi tôi thay đổi cách nhìn nhận tích cực với chính mình, những người khác cũng buộc phải thay đổi cách nhìn nhận tôi. Vị bác sĩ không xóa vết sẹo trên mặt tôi. Ông đã xoá đi vết sẹo mặc cảm tự ti trong tâm hồn một cô gái.
Thuỷ Hương (ST)
David làm việc ở một công ty lớn với 2 chi nhánh ở hai đầu thành phố nên rất bận. Như bất kỳ một ông trưởng phòng nào khác, David có rất nhiều việc phải làm: 2 ngày phải họp một lần, phải làm thêm vào cuối tuần...
Cho đến một ngày, David bất ngờ nhận được một tờ giấy mời họp phụ huynh, trong đó đề nghị đích danh anh phải đến dự (thường lệ, vợ anh luôn là người làm việc này). Do đó, David buộc phải thu xếp công việc, tới trường.
Khi tới nơi, cô giáo đưa cho anh một bức vẽ:
- Tôi muốn anh xem bức tranh con gái anh vẽ gia đình.
- David xem bức tranh rồi hỏi: Thế tôi đâu?
- Đó là lý do tôi mời anh đến đây - cô giáo nói. Tôi đã hỏi con gái anh là bố cháu đâu. Cô bé nói, anh chẳng bao giờ ở nhà nên cô bé không vẽ anh trong bức tranh.
David sững sờ. Anh đã cố hết sức để làm việc, những mong có thể mang đến những điều tốt đẹp nhất cho con bé. Song anh đã quên mất rằng, ngoài việc có tiền để học ở những trường tốt nhất, có quần áo đẹp, có những đồ chơi đắt tiền... con gái anh còn cần một người bố để dựa dẫm, để tâm sự, để yêu thương. Từ lúc đó, David đã thay đổi lịch làm việc của mình, quan tâm đến gia đình hơn để vừa làm một doanh nhân giỏi, vừa làm một người cha tốt.
Hà Linh (ST)
Hãy là chính mình
Sờ nhẹ vào vết sẹo trên má tôi, ông bác sĩ thẩm mỹ hỏi: Cô là người mẫu phải không? Người mẫu ư? Không ai có thể nhầm lẫn tôi với một người mẫu. Tôi là một cô gái xấu xí và thô kệch với vết sẹo bên má.
Thế thì tại sao cô lại lo lắng về vết sẹo đến thế? Nếu không có lý do nghề nghiệp buộc cô phải tẩy sẹo thì điều gì khiến cô đến đây. Cô biết Laura Hutton chứ? Bà ấy có một khe hở trên hàm răng cửa, Elizabeth Taylor có một vết sẹo nhỏ trên trán.
Đoạn, ông dừng lại và đưa cho tôi cái gương, tiếp lời: Tôi từng tự hỏi tại sao những người phụ nữ nổi tiếng lại có khiếm khuyết và tôi cũng tự tìm ra câu trả lời cho mình. Chính sự không hoàn hảo đó lại khiến họkhông hề lẫn lộn với người khác và cũng khiến ta nhớ đến cô ấy như một con người bằng xương bằng thịt vì “nhân bất thập toàn” mà! Đừng để ý đến những kẻ xuẩn ngốc chê cười gương mặt cô. Cô dễ thương, xinh xắn vì cô là chính cô. Hãy tin lời tôi!
Nhiều năm sau đó, tôi trở thành một phụ nữ nổi tiếng rất được mến mộ về diễn thuyết và hùng biện trước hàng trăm người. Tôi biết mình là ai.
Khi tôi thay đổi cách nhìn nhận tích cực với chính mình, những người khác cũng buộc phải thay đổi cách nhìn nhận tôi. Vị bác sĩ không xóa vết sẹo trên mặt tôi. Ông đã xoá đi vết sẹo mặc cảm tự ti trong tâm hồn một cô gái.
Thuỷ Hương (ST)
Chiếc đàn piano màu đỏ
Khi tôi 20 tuổi, tôi bán hàng thuê cho một hiệu đàn piano. Một lần, chúng tôi lại nhận được một bưu thiếp từ vùng Đông Nam Missouri viết "Xin hãy mang một chiếc đàn piano màu gụ đỏ tới cho cháu tôi. Tôi sẽ trả góp 10 đôla mỗi tháng bằng tiền bán trứng gà".
Người viết là một bà cụ. Tất nhiên công ty chúng tôi không thể bán piano trả góp 10 đô mỗi tháng nên chúng tôi lờ tờ bưu thiếp đi.
Một ngày, tôi đã đến địa chỉ của bà cụ. Đó là túp lều lụp xụp cạnh cánh đồng. Sàn căn lều rất bẩn. Gà thì chạy lung tung. Cháu gái của bà cụ khoảng 10 tuổi, đi chân đất và mặc váy vá. Tôi giải thích cho bà cụ rằng chúng tôi rất buồn vì không giúp được bà cụ.
Khoảng hai năm sau, tôi mở được một công ty giao bán piano của riêng mình. Tôi bắt đầu nhận được những bưu thiếp như từng nhận ở công ty cũ. Tôi cũng lờ những tờ bưu thiếp đó đi. Một hôm công ty tôi có nhập về một số đàn piano, trong đó có một chiếc đàn màu gụ đỏ.
Dù biết mình có thể gây thua thiệt cho công ty, tôi vẫn quyết định đưa chiếc đàn lên xe ô tô chở tới nhà bà cụ và nói rằng nếu bà trả 10 đôla/tháng thì bà sẽ phải trả 52 lần. Rồi tôi lên xe về công ty đinh ninh rằng thế là coi như mình đã cho không một cây đàn.
Nhưng 10 đôla được gửi đến cho tôi rất đều đặn mỗi tháng trong 52 tháng. Đôi khi không chỉ là tiền giấy mà là những đồng xu được dùng băng dính đính vào bưu thiếp.
20 năm sau, tôi ghé vào một nhà hàng để dùng bữa Memphis và nghe thấy tiếng đàn piano hay nhất mà tôi từng được nghe do một cô gái rất xinh đẹp đang chơi. Thật là kì diệu, đó chính là cô bé mặc váy vá trong căn lều nhỏ 20 năm trước.
N.M (ST)
Những vòng tròn nước (9/5/2006)
Hồi còn bé, tôi thường được ông dắt tay dạo chơi bên ao cá của nông trại. Một hôm, ông bảo tôi ném một hòn đá xuống ao rồi nói:
- Cháu hãy quan sát và ngẫm nghĩ về những vòng tròn nước mà hòn đá tạo ra.
Một hồi lâu, thấy tôi vẫn chưa hiểu, ông nói tiếp:
- Hòn đá kia đã tạo ra những tia nước bắn tung tóe, chúng sẽ phá vỡ sự yên bình của tất cả những sinh vật sống trong hồ.
Như những vòng tròn nước kia, những gì cháu làm hôm nay đều có một ảnh hưởng nhất định đối với mọi người xung quanh. Nếu cháu vui, mọi người sẽ cùng sẻ chia niềm vui với cháu và khi cháu buồn hay gặp chuyện gì không may, mọi người sẽ hiểu được và luôn bên cạnh cháu. Hãy nhớ rằng cháu là người chịu trách nhiệm cho những gì mình đặt vào vòng tròn nước ấy.
Đó là lần đầu tiên tôi nhận ra rằng, sự bình yên hay nghịch cảnh tinh thần - mà mỗi người tạo ra hay gánh chịu - sẽ được truyền ra thế giới bên ngoài. Chúng ta không thể tạo ra sự an bình cho cuộc sống quanh mình nếu cứ mãi vật lộn với những mâu thuẫn, căm hờn, hoài nghi hay giận dữ. Dù nói ra hay không, cảm xúc và suy nghĩ của riêng ta vẫn giao thoa với những "vòng tròn nước" của người khác, và chúng sẽ có một ảnh hưởng nhất định đến cảm xúc của họ. Hãy ứng xử sao cho vòng tròn nước của mình luôn lan tỏa những điều tốt đẹp, mang đến cho bạn bè và người thân cảm giác về sự bình an, tin cậy.
Theo Chungta.com
Khi tôi 20 tuổi, tôi bán hàng thuê cho một hiệu đàn piano. Một lần, chúng tôi lại nhận được một bưu thiếp từ vùng Đông Nam Missouri viết "Xin hãy mang một chiếc đàn piano màu gụ đỏ tới cho cháu tôi. Tôi sẽ trả góp 10 đôla mỗi tháng bằng tiền bán trứng gà".
Người viết là một bà cụ. Tất nhiên công ty chúng tôi không thể bán piano trả góp 10 đô mỗi tháng nên chúng tôi lờ tờ bưu thiếp đi.
Một ngày, tôi đã đến địa chỉ của bà cụ. Đó là túp lều lụp xụp cạnh cánh đồng. Sàn căn lều rất bẩn. Gà thì chạy lung tung. Cháu gái của bà cụ khoảng 10 tuổi, đi chân đất và mặc váy vá. Tôi giải thích cho bà cụ rằng chúng tôi rất buồn vì không giúp được bà cụ.
Khoảng hai năm sau, tôi mở được một công ty giao bán piano của riêng mình. Tôi bắt đầu nhận được những bưu thiếp như từng nhận ở công ty cũ. Tôi cũng lờ những tờ bưu thiếp đó đi. Một hôm công ty tôi có nhập về một số đàn piano, trong đó có một chiếc đàn màu gụ đỏ.
Dù biết mình có thể gây thua thiệt cho công ty, tôi vẫn quyết định đưa chiếc đàn lên xe ô tô chở tới nhà bà cụ và nói rằng nếu bà trả 10 đôla/tháng thì bà sẽ phải trả 52 lần. Rồi tôi lên xe về công ty đinh ninh rằng thế là coi như mình đã cho không một cây đàn.
Nhưng 10 đôla được gửi đến cho tôi rất đều đặn mỗi tháng trong 52 tháng. Đôi khi không chỉ là tiền giấy mà là những đồng xu được dùng băng dính đính vào bưu thiếp.
20 năm sau, tôi ghé vào một nhà hàng để dùng bữa Memphis và nghe thấy tiếng đàn piano hay nhất mà tôi từng được nghe do một cô gái rất xinh đẹp đang chơi. Thật là kì diệu, đó chính là cô bé mặc váy vá trong căn lều nhỏ 20 năm trước.
N.M (ST)
Những vòng tròn nước (9/5/2006)
Hồi còn bé, tôi thường được ông dắt tay dạo chơi bên ao cá của nông trại. Một hôm, ông bảo tôi ném một hòn đá xuống ao rồi nói:
- Cháu hãy quan sát và ngẫm nghĩ về những vòng tròn nước mà hòn đá tạo ra.
Một hồi lâu, thấy tôi vẫn chưa hiểu, ông nói tiếp:
- Hòn đá kia đã tạo ra những tia nước bắn tung tóe, chúng sẽ phá vỡ sự yên bình của tất cả những sinh vật sống trong hồ.
Như những vòng tròn nước kia, những gì cháu làm hôm nay đều có một ảnh hưởng nhất định đối với mọi người xung quanh. Nếu cháu vui, mọi người sẽ cùng sẻ chia niềm vui với cháu và khi cháu buồn hay gặp chuyện gì không may, mọi người sẽ hiểu được và luôn bên cạnh cháu. Hãy nhớ rằng cháu là người chịu trách nhiệm cho những gì mình đặt vào vòng tròn nước ấy.
Đó là lần đầu tiên tôi nhận ra rằng, sự bình yên hay nghịch cảnh tinh thần - mà mỗi người tạo ra hay gánh chịu - sẽ được truyền ra thế giới bên ngoài. Chúng ta không thể tạo ra sự an bình cho cuộc sống quanh mình nếu cứ mãi vật lộn với những mâu thuẫn, căm hờn, hoài nghi hay giận dữ. Dù nói ra hay không, cảm xúc và suy nghĩ của riêng ta vẫn giao thoa với những "vòng tròn nước" của người khác, và chúng sẽ có một ảnh hưởng nhất định đến cảm xúc của họ. Hãy ứng xử sao cho vòng tròn nước của mình luôn lan tỏa những điều tốt đẹp, mang đến cho bạn bè và người thân cảm giác về sự bình an, tin cậy.
Theo Chungta.com
.
.
5 bài học quan trọng của cuộc đời - Bài số 1: Bài học về sự quan tâm (16/4/2006)
Trong tháng thứ 2 của khoá học y tá, vị giáo sư của chúng tôi đã cho chúng tôi một câu hỏi hết sức bất ngờ trong bài thi vấn đáp. Tôi đã lướt qua hầu hết các câu hỏi trong bài thi, và ngạc nhiên dừng lại ở câu hỏi cuối cùng: “Hãy cho biết tên người phụ nữ quét dọn trường học của chúng ta?”
Một câu hỏi không có trong chuyên môn, chắc đây chỉ là một câu hỏi đùa thôi. Tôi đã nghĩ vậy!
Thật ra, tôi đã nhìn thấy người phụ nữ đó vài lần. Cô ấy cao, tóc sẫm màu và khoảng chừng 50 tuổi nhưng làm sao mà tôi có thể biết được tên cô ta cơ chứ? Tôi đã kết thúc bài làm của mình với câu cuối cùng bị bỏ trống.
Cuối giờ kiểm tra, một sinh viên đã hỏi vị giáo sư rằng: “Liệu ông có tính điểm cho câu hỏi cuối cùng kia không?”, ông ta trả lời: “Chắc chắn rồi”, rồi ông nói tiếp: “Trong công việc, các em sẽ gặp rất nhiều người, tất cả họ đều quan trọng, họ xứng đáng được nhận sự quan tâm của các em, dù chỉ là một nụ cười hay một câu chào”.
Tôi đã không bao giờ quên bài học đó trên mỗi bước đường đời của mình sau này, và tôi cũng không bao giờ quên tên của người phụ nữ đó, cô Dorothy.
Trong tháng thứ 2 của khoá học y tá, vị giáo sư của chúng tôi đã cho chúng tôi một câu hỏi hết sức bất ngờ trong bài thi vấn đáp. Tôi đã lướt qua hầu hết các câu hỏi trong bài thi, và ngạc nhiên dừng lại ở câu hỏi cuối cùng: “Hãy cho biết tên người phụ nữ quét dọn trường học của chúng ta?”
Một câu hỏi không có trong chuyên môn, chắc đây chỉ là một câu hỏi đùa thôi. Tôi đã nghĩ vậy!
Thật ra, tôi đã nhìn thấy người phụ nữ đó vài lần. Cô ấy cao, tóc sẫm màu và khoảng chừng 50 tuổi nhưng làm sao mà tôi có thể biết được tên cô ta cơ chứ? Tôi đã kết thúc bài làm của mình với câu cuối cùng bị bỏ trống.
Cuối giờ kiểm tra, một sinh viên đã hỏi vị giáo sư rằng: “Liệu ông có tính điểm cho câu hỏi cuối cùng kia không?”, ông ta trả lời: “Chắc chắn rồi”, rồi ông nói tiếp: “Trong công việc, các em sẽ gặp rất nhiều người, tất cả họ đều quan trọng, họ xứng đáng được nhận sự quan tâm của các em, dù chỉ là một nụ cười hay một câu chào”.
Tôi đã không bao giờ quên bài học đó trên mỗi bước đường đời của mình sau này, và tôi cũng không bao giờ quên tên của người phụ nữ đó, cô Dorothy.
5 bài học quan trọng của cuộc đời - Bài số 2: Bài học về sự giúp đỡ (16/4/2006)
Trong một đêm mưa bão bất thường trên đường phố Alabama vắng vẻ, lúc đó đã 11h30 khuya, có một bà lão da đen vẫn cứ mặc cho những ngọn roi mưa quất liên hồi vào mặt, cố hết sức vẫy vẫy cánh tay để xin đi nhờ xe.
Một chiếc xe chạy vút qua, rồi thêm một chiếc xe nữa, không ai để ý đến cánh tay dường như đã tê cứng vì lạnh cóng. Mặc dù vậy, bà lão vẫn hy vọng và vẫy chiếc xe kế tiếp. Một chàng trai da trắng đã cho bà lên xe. (Mặc cho cuộc xung đột sắc tộc 1960). Bà lão trông có vẻ rất vội vã, nhưng cũng không quên cám ơn và ghi lại địa chỉ của chàng trai.
Bảy ngày trôi qua, cánh cửa nhà chàng trai tốt bụng vang lên tiếng gõ cửa. Chàng trai ngạc nhiên hết sức khi thấy một cái tivi khổng lồ ngay trước cửa nhà mình. Một lá thư được đính kèm, trong đó viết: "Cảm ơn cháu vì đã cho bà đi nhờ xe vào cái đêm mưa hôm ấy. Cơn mưa không những đã làm ướt sũng quần áo mà nó còn làm lạnh buốt trái tim và tinh thần của bà nữa. Rồi thì lúc đó cháu đã xuất hiện như một thiên thần. Nhờ có cháu, bà đã được gặp người chồng tội nghiệp của mình trước khi ông ấy trút hơi thở cuối cùng. Một lần nữa bà muốn cảm ơn cháu đã không nề hà khi giúp đỡ bà."
Cuối thư là dòng chữ: “Chân thành - Bà Nat King Cole”.
Trong một đêm mưa bão bất thường trên đường phố Alabama vắng vẻ, lúc đó đã 11h30 khuya, có một bà lão da đen vẫn cứ mặc cho những ngọn roi mưa quất liên hồi vào mặt, cố hết sức vẫy vẫy cánh tay để xin đi nhờ xe.
Một chiếc xe chạy vút qua, rồi thêm một chiếc xe nữa, không ai để ý đến cánh tay dường như đã tê cứng vì lạnh cóng. Mặc dù vậy, bà lão vẫn hy vọng và vẫy chiếc xe kế tiếp. Một chàng trai da trắng đã cho bà lên xe. (Mặc cho cuộc xung đột sắc tộc 1960). Bà lão trông có vẻ rất vội vã, nhưng cũng không quên cám ơn và ghi lại địa chỉ của chàng trai.
Bảy ngày trôi qua, cánh cửa nhà chàng trai tốt bụng vang lên tiếng gõ cửa. Chàng trai ngạc nhiên hết sức khi thấy một cái tivi khổng lồ ngay trước cửa nhà mình. Một lá thư được đính kèm, trong đó viết: "Cảm ơn cháu vì đã cho bà đi nhờ xe vào cái đêm mưa hôm ấy. Cơn mưa không những đã làm ướt sũng quần áo mà nó còn làm lạnh buốt trái tim và tinh thần của bà nữa. Rồi thì lúc đó cháu đã xuất hiện như một thiên thần. Nhờ có cháu, bà đã được gặp người chồng tội nghiệp của mình trước khi ông ấy trút hơi thở cuối cùng. Một lần nữa bà muốn cảm ơn cháu đã không nề hà khi giúp đỡ bà."
Cuối thư là dòng chữ: “Chân thành - Bà Nat King Cole”.
5 bài học quan trọng của cuộc đời - Bài số 3: Bài học về lòng biết ơn (16/4/2006)
Vào cái thời khi mà món kem nước hoa quả còn rất rẻ tiền, có một câu chuyện về cậu bé 10 tuổi thế này: Ngày nọ, Jim - tên của cậu bé - sau một hồi đi qua đi lại, ngó nghiêng vào cửa hàng giải khát đông nhất nhì thành phố, nơi có món kem nước hoa quả mà cậu rất thích, mạnh dạn tiến lại gần cái cửa, đẩy nhẹ và bước vào. Chọn một bàn trống, cậu nhẹ nhàng ngồi xuống ghế và đợi người phục vụ đến.
Chỉ vài phút sau, một người nữ phục vụ tiến lại gần Jim và đặt trước mặt cậu một ly nước lọc. Ngước nhìn cô phục vụ, cậu bé hỏi: “Cho cháu hỏi bao nhiêu tiền một đĩa kem nước hoa quả ạ?”. “50 xu“, cô phục vụ trả lời. Nghe vậy, Jim liền móc trong túi quần ra một số đồng xu lẻ, nhẩm tính một hồi, cậu hỏi tiếp: “Thế bao nhiêu tiền một đĩa kem bình thường ạ?”. “35 xu”, người phục vụ vẫn kiên nhẫn trả lời cậu bé mặc dù lúc đó khách vào cửa hàng đã rất đông và đang đợi cô. Cuối cùng, người nữ phục vụ cũng mang đến cho Jim món kem mà cậu yêu cầu, và sang phục vụ những bàn khác. Cậu bé ăn xong kem, để lại tiền trên bàn và ra về.
Khi người phục vụ quay trở lại để dọn bàn, cô ấy đã bật khóc khi nhìn thấy 2 đồng kẽm (1 đồng bằng 5 xu) và 5 đồng xu lẻ được đặt ngay ngắn trên bàn, bên cạnh 35 xu trả cho đĩa kem mà Jim đã gọi - Jim đã không thể có món kem nước hoa quả mà cậu ấy thích bởi vì cậu ấy chỉ có đủ tiền để trả cho một đĩa kem bình thường và một ít tiền boa cho cô.
Vào cái thời khi mà món kem nước hoa quả còn rất rẻ tiền, có một câu chuyện về cậu bé 10 tuổi thế này: Ngày nọ, Jim - tên của cậu bé - sau một hồi đi qua đi lại, ngó nghiêng vào cửa hàng giải khát đông nhất nhì thành phố, nơi có món kem nước hoa quả mà cậu rất thích, mạnh dạn tiến lại gần cái cửa, đẩy nhẹ và bước vào. Chọn một bàn trống, cậu nhẹ nhàng ngồi xuống ghế và đợi người phục vụ đến.
Chỉ vài phút sau, một người nữ phục vụ tiến lại gần Jim và đặt trước mặt cậu một ly nước lọc. Ngước nhìn cô phục vụ, cậu bé hỏi: “Cho cháu hỏi bao nhiêu tiền một đĩa kem nước hoa quả ạ?”. “50 xu“, cô phục vụ trả lời. Nghe vậy, Jim liền móc trong túi quần ra một số đồng xu lẻ, nhẩm tính một hồi, cậu hỏi tiếp: “Thế bao nhiêu tiền một đĩa kem bình thường ạ?”. “35 xu”, người phục vụ vẫn kiên nhẫn trả lời cậu bé mặc dù lúc đó khách vào cửa hàng đã rất đông và đang đợi cô. Cuối cùng, người nữ phục vụ cũng mang đến cho Jim món kem mà cậu yêu cầu, và sang phục vụ những bàn khác. Cậu bé ăn xong kem, để lại tiền trên bàn và ra về.
Khi người phục vụ quay trở lại để dọn bàn, cô ấy đã bật khóc khi nhìn thấy 2 đồng kẽm (1 đồng bằng 5 xu) và 5 đồng xu lẻ được đặt ngay ngắn trên bàn, bên cạnh 35 xu trả cho đĩa kem mà Jim đã gọi - Jim đã không thể có món kem nước hoa quả mà cậu ấy thích bởi vì cậu ấy chỉ có đủ tiền để trả cho một đĩa kem bình thường và một ít tiền boa cho cô.
5 bài học quan trọng của cuộc đời - Bài số 4: Bài học về sự tự giác và trách nhiệm (16/4/2006)
Xưa thật là xưa, có một ông Vua nọ, một hôm ông ta sai quân lính đặt một tảng đá lớn nằm chắn ngang đường đi. Xong, ông nấp vào một bụi cây gần đấy và theo dõi.
Lần lượt ông ta thấy, những thương nhân giàu có đi qua, rồi đến những cận thần của ông đi qua, nhưng không ai có ý định xê dịch tảng đá sang bên nhường chỗ cho lối đi cả, họ chỉ lẩm nhẩm đổ lỗi cho nhà Vua vì đã không cho người giữ sạch sẽ con đường.
Một lúc sau, nhà Vua nhìn thấy một người nông dân đi tới với một xe rau cồng kềnh nặng trĩu. Nhìn thấy tảng đá, người nông dân liền ngừng xe và nhảy xuống đất, cố hết sức mình ông ta đã đẩy được tảng đá sang bên kia vệ đường. Vừa làm ông ta vừa lẩm bẩm: “Thật không may nếu có ai đó không thấy mày và vấp phải, chắc là sẽ đau lắm đây”. Xong đâu đấy, người nông dân quay trở lại xe để tiếp tục đi tiếp, thì bỗng nhìn thấy một bao tiền to đùng đặt ngay chỗ mà ông đã di chuyển tảng đá. Đó là một một món quà của Đức Vua cho người nào dịch chuyển được tảng đá.
Câu chuyện của người nông dân này đã giúp chúng ta nhận ra một điều quý giá mà rất nhiều người trong chúng ta không bao giờ nhận thấy: Vật cản đôi khi cũng có thể là một cơ hội tốt.
.
5 bài học quan trọng của cuộc đời - Bài số 5: Bài học về sự hy sinh (16/4/2006)
Đã lâu lắm rồi, nhiều năm đã trôi qua, khi tôi còn là tình nguyện viên tại một bệnh viện, tôi có biết một cô gái nhỏ tên Liz - cô ấy đang mắc phải một căn bệnh rất hiểm nghèo.
Cơ hội sống sót duy nhất của cô là được thay máu từ người anh trai 5 tuổi của mình, người đã vượt qua được cơn bạo bệnh tương tự một cách lạ thường nhờ những kháng thể đặc biệt trong cơ thể. Bác sĩ đã trao đổi và giải thích điều này với cậu bé trước khi yêu cầu cậu đồng ý cho cô em gái những giọt máu của mình. Lúc ấy, tôi đã nhìn thấy sự lưỡng lự thoáng qua trên khuôn mặt bé nhỏ kia. Cuối cùng, với một hơi thở thật sâu và dứt khoát cậu bé đã trả lời rằng: “Cháu đồng ý làm điều đó để cứu em cháu”.
Nằm trên chiếc giường kế bên em gái để thuận tiện hơn cho việc truyền máu, cậu bé liếc nhìn em gái và đôi mắt ngời lên niềm vui khi thấy đôi má cô bé hồng lên theo từng giọt máu được chuyền sang từ người cậu. Nhưng rồi, khuôn mặt cậu bỗng trở nên tái xanh đầy lo lắng, cậu bé ngước nhìn vị bác sĩ và hỏi với một giọng run run: “Cháu sẽ chết bây giờ phải không bác sĩ?” Thì ra, cậu bé non nớt của chúng ta đã nghĩ rằng: cậu ta sẽ cho cô em gái tất cả máu trong người mình để cứu cô ấy và rồi cậu sẽ chết thay cô.
Bạn thấy không, sau tất cả những hiểu lầm và hành động của mình, cậu bé đã có tất cả nhờ đức hy sinh...
Cuộc sống có câu: “Hãy cho đi thứ bạn có, rồi bạn sẽ được đền bù xứng đáng”.
Đã lâu lắm rồi, nhiều năm đã trôi qua, khi tôi còn là tình nguyện viên tại một bệnh viện, tôi có biết một cô gái nhỏ tên Liz - cô ấy đang mắc phải một căn bệnh rất hiểm nghèo.
Cơ hội sống sót duy nhất của cô là được thay máu từ người anh trai 5 tuổi của mình, người đã vượt qua được cơn bạo bệnh tương tự một cách lạ thường nhờ những kháng thể đặc biệt trong cơ thể. Bác sĩ đã trao đổi và giải thích điều này với cậu bé trước khi yêu cầu cậu đồng ý cho cô em gái những giọt máu của mình. Lúc ấy, tôi đã nhìn thấy sự lưỡng lự thoáng qua trên khuôn mặt bé nhỏ kia. Cuối cùng, với một hơi thở thật sâu và dứt khoát cậu bé đã trả lời rằng: “Cháu đồng ý làm điều đó để cứu em cháu”.
Nằm trên chiếc giường kế bên em gái để thuận tiện hơn cho việc truyền máu, cậu bé liếc nhìn em gái và đôi mắt ngời lên niềm vui khi thấy đôi má cô bé hồng lên theo từng giọt máu được chuyền sang từ người cậu. Nhưng rồi, khuôn mặt cậu bỗng trở nên tái xanh đầy lo lắng, cậu bé ngước nhìn vị bác sĩ và hỏi với một giọng run run: “Cháu sẽ chết bây giờ phải không bác sĩ?” Thì ra, cậu bé non nớt của chúng ta đã nghĩ rằng: cậu ta sẽ cho cô em gái tất cả máu trong người mình để cứu cô ấy và rồi cậu sẽ chết thay cô.
Bạn thấy không, sau tất cả những hiểu lầm và hành động của mình, cậu bé đã có tất cả nhờ đức hy sinh...
Cuộc sống có câu: “Hãy cho đi thứ bạn có, rồi bạn sẽ được đền bù xứng đáng”.
.
.
Con gái bé bỏng của bố
Có một người đàn ông tốt bụng cưới được người phụ nữ như ông hằng mơ ước. Tình yêu của họ đơm hoa kết trái và họ sinh hạ được một cô con gái rất xinh xắn, dễ thương.
Khi cô gái đã lớn, người cha vẫn thường ôm cô vào lòng và nói: “Bố yêu con, con gái bé bỏng của bố”. Cô con gái giận dỗi: “Kìa bố, con không còn là một đứa bé nữa”. Nhưng người cha luôn cười xòa và đáp: “Đối với bố, con luôn bé bỏng”.
Một ngày nọ, cô gái nhận được một cú điện thoại không mong đợi: cha cô đã bị liệt sau một cơn đột quỵ. Ông không thể nói, không thể cười, không thể đi lại... và không thể nói được với cô rằng ông rất yêu cô.
Cô trở về bên cha. Khi bước vào phòng, cô thấy ông nằm đó, trông thật bé nhỏ và ốm yếu. Ông gắng gượng trò chuyện cùng cô nhưng không thể. Điều duy nhất mà cô có thể làm là ngồi bên cạnh ông, vòng tay ôm lấy đôi vai bất động của cha mình.
Tựa đầu lên ngực cha, cô suy ngẫm nhiều điều. Cô nhớ lại rằng mình luôn cảm thấy được cha che chở, nâng niu từ tấm bé. Cô thấy lòng quặn thắt trước nỗi đau sắp mất đi người cha yêu quý. Không còn nữa rồi những lời yêu thương vỗ về của cha.
Và bỗng nhiên, cô nghe tiếng nhịp đập trái tim người cha. Trái tim ông vẫn đập đều đều, mạnh mẽ, như muốn vượt lên tất cả những phần cơ thể đau yếu còn lại. Và trong giây phút được bình yên trên ngực cha như thế, điều kỳ diệu đã xảy ra: Cô đã nghe được những lời yêu thương mà cô muốn nghe! Trái tim của người cha phát ra những lời mà miệng ông không còn nói được nữa: “Bố yêu con, con gái bé bỏng của bố... Bố yêu con...” và cô đã được vỗ về, an ủi bởi những lời nói yêu thương vô hình ấy của cha.
Chỉ 5 phút nữa thôi
Trong công viên, một người phụ nữ ngồi gần 1 người đàn ông trên băng ghế gần sân chơi cho trẻ em.
“Đó là con trai tôi”, người phụ nữ vừa nói vừa chỉ tay về cậu bé mặc áo len đỏ đang chơi cầu trượt.
“Nó trông rất khỏe mạnh”, người đàn ông đáp lời.
“Con trai tôi là đứa mặc áo len màu xanh ấy”.
Nói rồi, ông ta nhìn đồng hồ và nói với theo cậu con trai:”Về thôi Todd”, cậu bé tên Todd quay lại nhìn bố nài nỉ:”5 phút nữa thôi mà bố, chỉ 5 phút nữa thôi”.
Người đàn ông khẽ gật đầu và cậu bé lại tiếp tục chạy nhảy với vẻ rất sung sướng. 5 phút trôi qua, người cha đúng dậy và nói:” Sao, bây giờ chúng ta về được chưa con?”
Todd lại nài nỉ một lần nữa:”Bố, chỉ 5 phút nữa, 5 phút nữa thôi”
Người đàn ông lại mỉm cười và nói: “Được rồi!”
Người phụ nữ thấy vậy bèn thốt lên: “Ông thật là người cha kiên nhẫn”
Người đàn ông cười và chậm rãi nói:” Con tra cả Tommi của tôi bị một kẻ lái xe say rượu đụng chết năm ngóai trong khi nó đang chạy xe đạp gần đây. Tôi chưa bao giờ dành nhiều thời gian cho Tommi và bây giờ tôi có thể đánh đổi bất cứ thứ gì để có thể ở bên nó dù chỉ 5 phút”.
Cuộc sống là một chuỗi những điều ưu tiên. Và những điều ưu tiên hang đầu của bạn là gì? Hãy dành cho những người bạn yêu quý hơn 5 phút trong quỹ thời gian hằng ngày của bạn.
.
.
Hòn đá cuội
Hòn đá cuội
.
Trong một buổi nói chuyện với một nhóm các doanh nhân, một chuyên gia trình bày về cách sử dụng thời gian có hiệu quả. Đứng trước những người khá thành đạt trong cuộc sống, ông mỉm cười: “Sau đây là một câu hỏi trắc nghiệm”. Ông ta lấy từ gầm bàn một cái lọ rộng miệng cỡ 4 lít và một cái túi chứa những hòn đá cuội to bằng nắm tay. Ông lần lượt đặt từng hòn đá vào lọ cho đến khi không bỏ vào được nữa. “Cái lọ đã đầy chưa?” – ông hỏi.
“Đầy rồi” - mọi người đáp. “Thật không?” – ông lấy từ gầm bàn ra một túi sỏi nhỏ đổ từ từ vào lọ và lắc cho các hòn sỏi chen vào tất cả các khoảng trống giữa các hòn đá cuội. Ông nhoẻn miệng cười và hỏi: “Cái lọ đầy chưa?”
Lần này thì mọi người dường như bắt kịp ông. Ai đó trả lời: “Chắc là chưa”.
“Tốt!” – ông nói và lấy ra một túi cát đổ vào lọ và cát chen đầy vào các khoảng trống giữa những hòn đá cuội và hòn sỏi. Một lần nữa, ông hỏi: “Cái lọ đầy chưa?”
“Chưa” - mọi người nhao nhao. “Tốt” – ông lập lại và vớ lấy bình nước đổ vào lọ cho đến khi nước ngập đến miệng lọ. Ông ngước nhìn mọi người và hỏi: “Minh họa này nói lên điều gì?”.
Một nhà kinh doanh nhanh nhẩu đáp: “Vấn đề là cho dù kế hoạch làm việc của bạn có sít sao thế nào đi nữa, nếu cố gắng bạn luôn có thể làm thêm nhiều việc nữa!”
“Không phải” – ông đáp – “Đó không phải là vấn đề. Điều mà minh họa vừa rồi nói lên là nếu bạn không đặt những hòn đá cuội vào lọ trước, bạn sẽ không bao giờ còn có thể nhét chúng vào được nữa”.
Cái gì là những “hòn đá cuội” trong cuộc sống của bạn? Có thể là một dự án, một hoài bão mà bạn muốn thực hiện, thời gian với những người mà bạn thương yêu, học vấn của bạn, sức khỏe của bạn.. Nhưng nhớ đặt những “hòn đá cuội” đó vào lọ trước hoặc bạn sẽ không bao giờ nhét chúng vào được. Chúng ta luôn cố gắng làm thật nhiều việc trong khoảng thời gian giới hạn của mình. Nhưng điều quan trọng là những việc mà bạn đang làm có thật sự có ý nghĩa?
Thế thì tối nay hay sáng mai khi bạn suy ngẫm về câu chuyện này, hãy tự hỏi chính bản thân mình rằng điều gì là những “hòn đá cuội” trong cuộc sống của chính bạn và hãy đặt chúng vào trong lọ trước.
.
“Đầy rồi” - mọi người đáp. “Thật không?” – ông lấy từ gầm bàn ra một túi sỏi nhỏ đổ từ từ vào lọ và lắc cho các hòn sỏi chen vào tất cả các khoảng trống giữa các hòn đá cuội. Ông nhoẻn miệng cười và hỏi: “Cái lọ đầy chưa?”
Lần này thì mọi người dường như bắt kịp ông. Ai đó trả lời: “Chắc là chưa”.
“Tốt!” – ông nói và lấy ra một túi cát đổ vào lọ và cát chen đầy vào các khoảng trống giữa những hòn đá cuội và hòn sỏi. Một lần nữa, ông hỏi: “Cái lọ đầy chưa?”
“Chưa” - mọi người nhao nhao. “Tốt” – ông lập lại và vớ lấy bình nước đổ vào lọ cho đến khi nước ngập đến miệng lọ. Ông ngước nhìn mọi người và hỏi: “Minh họa này nói lên điều gì?”.
Một nhà kinh doanh nhanh nhẩu đáp: “Vấn đề là cho dù kế hoạch làm việc của bạn có sít sao thế nào đi nữa, nếu cố gắng bạn luôn có thể làm thêm nhiều việc nữa!”
“Không phải” – ông đáp – “Đó không phải là vấn đề. Điều mà minh họa vừa rồi nói lên là nếu bạn không đặt những hòn đá cuội vào lọ trước, bạn sẽ không bao giờ còn có thể nhét chúng vào được nữa”.
Cái gì là những “hòn đá cuội” trong cuộc sống của bạn? Có thể là một dự án, một hoài bão mà bạn muốn thực hiện, thời gian với những người mà bạn thương yêu, học vấn của bạn, sức khỏe của bạn.. Nhưng nhớ đặt những “hòn đá cuội” đó vào lọ trước hoặc bạn sẽ không bao giờ nhét chúng vào được. Chúng ta luôn cố gắng làm thật nhiều việc trong khoảng thời gian giới hạn của mình. Nhưng điều quan trọng là những việc mà bạn đang làm có thật sự có ý nghĩa?
Thế thì tối nay hay sáng mai khi bạn suy ngẫm về câu chuyện này, hãy tự hỏi chính bản thân mình rằng điều gì là những “hòn đá cuội” trong cuộc sống của chính bạn và hãy đặt chúng vào trong lọ trước.
.
.
Cuộc sống hoàn hảo (11/4/2006)
Ngày xửa ngày xưa, có một cô bé nhỏ luôn mong muốn tìm kiếm được cho mình một cuộc sống vẹn toàn. Một hôm, cô cầu xin Thượng Đế ban cho cô mọi thứ cô ao ước.
Thế là Thượng Đế xuất hiện và bảo với cô bé rằng: "Con hãy đi theo con đường lộng gió phía trước, ở đó có hàng trăm triệu hòn đá nhỏ. Ta cho con kỳ hạn là 365 ngày để nhặt một hòn đá lớn nhất mà con có thể tìm thấy. Hòn đá càng to thì ta càng ban cho con nhiều hơn. Điều kiện đặt ra là khi con đi qua rồi thì không được quyền quay lại. Vì vậy, hãy suy nghĩ thật cẩn thận trước khi con chọn hòn đá cho mình".
Cô bé cảm thấy thât sung sướng và bắt đầu bước vào hành trình của mình trên con đường lộng gió để tìm kiếm "hạnh phúc lớn nhất" cho cuộc đời cô. Tuy nhiên, mỗi khi bắt gặp một hòn đá to dọc lối đi, cô lại do dự và tự nhủ với lòng mình "chắc hòn đá kế tiếp sẽ to hơn nhiều". Nhiều ngày, nhiều tuần và nhiều tháng trôi qua rồi cô cũng đi gần hết con đường và chợt nhận ra rằng cô đang không còn đủ thời gian và cơ hội để chọn những hòn đá to. Vì vậy cô đành phải nhặt vội vàng một hòn đá nhỏ ven đường.
Cuộc sống cũng y như vậy. Chúng ta luôn tìm kiếm một người bạn đời hoàn hảo, một công việc hoàn hảo, một căn nhà hoàn hảo, một chiếc xe hoàn hảo... và không bao giờ nhận ra được rằng ta đang bỏ phí biết bao thời gian và cơ hội.
Không bao giờ có cái gọi là "hết sức đúng lúc" để nói một cách chính xác những gì bạn muốn bày tỏ vào chính xác một thời điểm nào đó với chính xác môt người nào đó, hay làm một cách chính xác một công việc mà bạn muốn làm trong đời. Vậy thì, sao bạn lại không sống "cho hôm nay" và tận hưởng mỗi phút giây bạn có được trên cõi đời này.
.
.
Tỉ mỉ tẩn mẩn = Chất lượng (10/11/2005)
Đâu là sự khác biệt giữa một cây đàn violon thượng hạng do một bậc thầy như Antonio Stradivari chế tạo và một cây đàn “hàng chợ” do một thợ tay ngang? Đó là: các chi tiết.
Trong việc chế tạo một cây đàn violon, dường như không có yếu tố nào mà không ảnh hưởng đến âm thanh của nó. Lưng đàn và bụng đàn được làm bằng những loại gỗ khác nhau - thậm chí đầu và thân của cần đàn cũng được làm từ những loại gỗ khác nhau. Thớ và dộ dày của gỗ cũng ảnh hưởng đến âm thanh.
Bởi vì độ dày của gỗ có vai trò quyết định đến âm thanh, nên việc cắt và gọt đẽo phu hợp với thớ gỗ và chủng loại gỗ là điều rất quan trọng. Kích cỡ của thùng đàn và hình dạng của lỗ âm thanh cũng quyết định đến chất lượng âm thanh của cây đàn violon.
Ngay cả chất lượng của véc ni cũng đóng vai trò nhất định trong việc tạo ra tiếng đàn ấm và vang. Stradivari có công thức pha chế véc ni riêng, và đay là một bí quyết nhà nghề của ông.
Trong đời sống chúng ta cũng vậy, chính các chi tiết làm ra sự khác biệt về chất lượng. Một nụ cười và một lời chào có thể làm cho một người xa là cảm thấy được ấm lòng. Một lời khen ngợi chân thành có thể đem lại nghị lực và vực dậy người đang chán nản
.
.
Ai làm đây? (15/9/2005)
"Ai cũng chọn việc nhẹ nhàng, gian khổ sẽ về phần ai?". Còn nếu chẳng ai nhận làm gì cả thì sẽ như thế nào, các bạn?
Có bốn người làm việc tại cùng một công ty. Tên của họ là Mọi người, Một Người Nào Đó, Bất Cứ Ai, và Không Ai.
Công ty có một việc quan trọng phải làm. Mọi Người được yêu cầu làm công việc đó. Nhưng Mọi Người nghĩ rằng Một Người Nào Đó sẽ làm.
Không Ai nhận ra rằng Mọi Người sẽ không làm việc đó. Thế là xảy ra Mọi Người trách cứ Một Người Nào Đó. Tình hình như vậy, rõ ràng là Không Ai có thể phiền trách Bất Cứ Ai.
Bạn nghe câu chuyện có vẻ quen quen phải không? Bạn có thể tạo cho nó một kết thúc khác được chứ? Bạn chỉ cần xung phong làm Một Người Nào Đó trong họ để dẫn câu chuyện tới một kết thúc có hậu.
Nếu bạn không làm công việc của mình thì ai làm đây?
.
Ngày xửa ngày xưa, có một cô bé nhỏ luôn mong muốn tìm kiếm được cho mình một cuộc sống vẹn toàn. Một hôm, cô cầu xin Thượng Đế ban cho cô mọi thứ cô ao ước.
Thế là Thượng Đế xuất hiện và bảo với cô bé rằng: "Con hãy đi theo con đường lộng gió phía trước, ở đó có hàng trăm triệu hòn đá nhỏ. Ta cho con kỳ hạn là 365 ngày để nhặt một hòn đá lớn nhất mà con có thể tìm thấy. Hòn đá càng to thì ta càng ban cho con nhiều hơn. Điều kiện đặt ra là khi con đi qua rồi thì không được quyền quay lại. Vì vậy, hãy suy nghĩ thật cẩn thận trước khi con chọn hòn đá cho mình".
Cô bé cảm thấy thât sung sướng và bắt đầu bước vào hành trình của mình trên con đường lộng gió để tìm kiếm "hạnh phúc lớn nhất" cho cuộc đời cô. Tuy nhiên, mỗi khi bắt gặp một hòn đá to dọc lối đi, cô lại do dự và tự nhủ với lòng mình "chắc hòn đá kế tiếp sẽ to hơn nhiều". Nhiều ngày, nhiều tuần và nhiều tháng trôi qua rồi cô cũng đi gần hết con đường và chợt nhận ra rằng cô đang không còn đủ thời gian và cơ hội để chọn những hòn đá to. Vì vậy cô đành phải nhặt vội vàng một hòn đá nhỏ ven đường.
Cuộc sống cũng y như vậy. Chúng ta luôn tìm kiếm một người bạn đời hoàn hảo, một công việc hoàn hảo, một căn nhà hoàn hảo, một chiếc xe hoàn hảo... và không bao giờ nhận ra được rằng ta đang bỏ phí biết bao thời gian và cơ hội.
Không bao giờ có cái gọi là "hết sức đúng lúc" để nói một cách chính xác những gì bạn muốn bày tỏ vào chính xác một thời điểm nào đó với chính xác môt người nào đó, hay làm một cách chính xác một công việc mà bạn muốn làm trong đời. Vậy thì, sao bạn lại không sống "cho hôm nay" và tận hưởng mỗi phút giây bạn có được trên cõi đời này.
.
.
Tỉ mỉ tẩn mẩn = Chất lượng (10/11/2005)
Đâu là sự khác biệt giữa một cây đàn violon thượng hạng do một bậc thầy như Antonio Stradivari chế tạo và một cây đàn “hàng chợ” do một thợ tay ngang? Đó là: các chi tiết.
Trong việc chế tạo một cây đàn violon, dường như không có yếu tố nào mà không ảnh hưởng đến âm thanh của nó. Lưng đàn và bụng đàn được làm bằng những loại gỗ khác nhau - thậm chí đầu và thân của cần đàn cũng được làm từ những loại gỗ khác nhau. Thớ và dộ dày của gỗ cũng ảnh hưởng đến âm thanh.
Bởi vì độ dày của gỗ có vai trò quyết định đến âm thanh, nên việc cắt và gọt đẽo phu hợp với thớ gỗ và chủng loại gỗ là điều rất quan trọng. Kích cỡ của thùng đàn và hình dạng của lỗ âm thanh cũng quyết định đến chất lượng âm thanh của cây đàn violon.
Ngay cả chất lượng của véc ni cũng đóng vai trò nhất định trong việc tạo ra tiếng đàn ấm và vang. Stradivari có công thức pha chế véc ni riêng, và đay là một bí quyết nhà nghề của ông.
Trong đời sống chúng ta cũng vậy, chính các chi tiết làm ra sự khác biệt về chất lượng. Một nụ cười và một lời chào có thể làm cho một người xa là cảm thấy được ấm lòng. Một lời khen ngợi chân thành có thể đem lại nghị lực và vực dậy người đang chán nản
.
.
Ai làm đây? (15/9/2005)
"Ai cũng chọn việc nhẹ nhàng, gian khổ sẽ về phần ai?". Còn nếu chẳng ai nhận làm gì cả thì sẽ như thế nào, các bạn?
Có bốn người làm việc tại cùng một công ty. Tên của họ là Mọi người, Một Người Nào Đó, Bất Cứ Ai, và Không Ai.
Công ty có một việc quan trọng phải làm. Mọi Người được yêu cầu làm công việc đó. Nhưng Mọi Người nghĩ rằng Một Người Nào Đó sẽ làm.
Không Ai nhận ra rằng Mọi Người sẽ không làm việc đó. Thế là xảy ra Mọi Người trách cứ Một Người Nào Đó. Tình hình như vậy, rõ ràng là Không Ai có thể phiền trách Bất Cứ Ai.
Bạn nghe câu chuyện có vẻ quen quen phải không? Bạn có thể tạo cho nó một kết thúc khác được chứ? Bạn chỉ cần xung phong làm Một Người Nào Đó trong họ để dẫn câu chuyện tới một kết thúc có hậu.
Nếu bạn không làm công việc của mình thì ai làm đây?
.
.
7 kỳ quan (10-07-2005, 06:08 PM)
Một nhóm học sinh đang học cách viết luận về chủ đề 7 kỳ quan thế giới. Cuối giờ, mỗi em phải liệt kê được 7 kỳ quan thế giới theo suy nghĩ của riêng mình.
Học sinh ngồi ríu rít bàn luận rằng những công trình nào là kỳ quan của thế giới. Tháp nghiêng Pisa, tháp Effeil, Vạn lý trường thành, Kim tự tháp Ai cập đều được chọn lựa.
Cuối giờ thu bài, một cô bé vẫn băn khoăn cầm bài viết để trắng. Cô bé giải thích:
- Em vẫn chưa liệt kê xong vì có nhiều kỳ quan quá ạ!
- Em hãy thử kể những kỳ quan theo ý em để các bạn và cô nghe xem có thể giúp em được không? Cô giáo nhiệt tình hướng dẫn.
Cô bé do dự:
- Em nghĩ 7 kỳ quan trên thế giới nên là: Xúc giác, vị giác, thị giác, thính giác, khả năng đi lại được, nụ cười và sự yêu thương.
Bạn thân mến, bạn không phản đối cô bạn nhỏ của chúng ta chứ ? Thật vậy, chúng ta vẫn có thể sống vui nếu không có tháp Pisa, không có tháp Eiffel và kim tự tháp Ai cập nhưng chúng ta khó khăn biết bao nếu thiếu một trong bảy kỳ quan của cuộc sống mà cô bạn này đã kể. Hơn nữa, nhiều tỉ người trên Trái Đất mới có một kỳ quan như Kim tự tháp, trong khi mỗi chúng ta lại có cho riêng mình 7 kỳ quan. Chúng ta thật giàu có biết bao. Đó mới là những kỳ quan mà chúng ta cần yêu quý và trân trọng nhất.
7 kỳ quan (10-07-2005, 06:08 PM)
Một nhóm học sinh đang học cách viết luận về chủ đề 7 kỳ quan thế giới. Cuối giờ, mỗi em phải liệt kê được 7 kỳ quan thế giới theo suy nghĩ của riêng mình.
Học sinh ngồi ríu rít bàn luận rằng những công trình nào là kỳ quan của thế giới. Tháp nghiêng Pisa, tháp Effeil, Vạn lý trường thành, Kim tự tháp Ai cập đều được chọn lựa.
Cuối giờ thu bài, một cô bé vẫn băn khoăn cầm bài viết để trắng. Cô bé giải thích:
- Em vẫn chưa liệt kê xong vì có nhiều kỳ quan quá ạ!
- Em hãy thử kể những kỳ quan theo ý em để các bạn và cô nghe xem có thể giúp em được không? Cô giáo nhiệt tình hướng dẫn.
Cô bé do dự:
- Em nghĩ 7 kỳ quan trên thế giới nên là: Xúc giác, vị giác, thị giác, thính giác, khả năng đi lại được, nụ cười và sự yêu thương.
Bạn thân mến, bạn không phản đối cô bạn nhỏ của chúng ta chứ ? Thật vậy, chúng ta vẫn có thể sống vui nếu không có tháp Pisa, không có tháp Eiffel và kim tự tháp Ai cập nhưng chúng ta khó khăn biết bao nếu thiếu một trong bảy kỳ quan của cuộc sống mà cô bạn này đã kể. Hơn nữa, nhiều tỉ người trên Trái Đất mới có một kỳ quan như Kim tự tháp, trong khi mỗi chúng ta lại có cho riêng mình 7 kỳ quan. Chúng ta thật giàu có biết bao. Đó mới là những kỳ quan mà chúng ta cần yêu quý và trân trọng nhất.
No comments:
Post a Comment